Nồi nước xông của người bán rau
Một người bán rau trên phố Trần Quốc Vượng (Cầu Giấy, Hà Nội) lại cho tôi thật nhiều thông điệp về lối sống đẹp giữa nhịp phố ồn ào.
Tôi thường ghé qua sạp rau của chị sau mỗi giờ tan làm buổi chiều. Biết tôi cả ngày đi làm vất vả, ở một mình, vẫn chịu khó tự nấu cơm tối ăn nên chị rất ân cần. Khi tôi đã chọn xong đồ, chị sẽ giải thích rõ về từng loại tôi đã chọn: "Rau này chị để từ sáng nên đã hơi héo, cải bắp này là còn từ hôm qua, không phải hàng mới lấy hôm nay... Nếu chú lấy thì chị cũng chỉ lấy giá gốc thôi".
Có những hôm tan làm về muộn, 18h30 mà thấy chị vẫn chưa bán hết đậu phụ, khay mít đã bóc sẵn hay một số món hàng nào đó, tôi lại mỉm cười bảo: "Chị lấy cho em mỗi thứ một chút, em mua ủng hộ để chị còn dọn hàng".
Và hôm sau, chỉ cần chia sẻ "Trời nắng nóng, mít chắc để ngoài trời lâu nên có những múi bắt đầu có vị hơi chua", ngay lập tức chị gọi anh chồng chọn cho chị một quả mít mới ngon nhất: "Chú mang về tự bóc giùm chị nhé, thay cho chỗ mít hôm qua".
Kỷ niệm đáng nhớ nhất với chị Lụa bán rau là đợt tôi ốm lăn lóc nằm một mình trong phòng trọ gần một tuần. Thức ăn dự trữ trong tủ lạnh cũng đã cạn, tôi tìm số điện thoại của chị và nhắn tin, nói chị lựa ít hoa quả, rau tươi và gửi tài xế công nghệ chuyển qua địa chỉ phòng tôi trọ.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, có điện thoại gọi ra mở cửa nhận hàng. Tôi bất ngờ khi nhìn thấy người đưa hàng đến lại chính là chị Lụa. Đầu đội chiếc nón sờn, khăn bịt kín mặt đứng dưới cái nắng 38-39 độ của Hà Nội, chị sốt sắng: "Biết chú ở một mình, mà ốm cả tuần chưa khỏi, chị nghĩ cơ thể chắc nhiều khí độc, cần phải dùng các loại lá đun nước xông. Xông xong chắc chắn sẽ thấy nhẹ người. Nên chị chạy đi kiếm các loại lá cho chú, tiện xách cả đồ chú đặt qua luôn. Hàng chị nhờ người khác trông hộ rồi".
Sau khi xông, tôi thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hẳn, và hai hôm sau thì khỏi ốm hoàn toàn. Tôi hào hứng nhắn tin luôn khoe với chị.
Chị nhắn lại: "Ngày xưa chị cũng như chú, một thân một mình trọ giữa Hà Nội, lúc ốm đau một mình xoay xở cũng chật vật, nên chị rất hiểu. Chú khỏe lại, đi làm bình thường lại là tốt rồi". Đọc dòng tin nhắn của chị, tự dưng nước mắt tôi ứa ra lúc nào không hay...