A- A A+ | Chia sẻ bài viết lên facebook Chia sẻ bài viết lên twitter Chia sẻ bài viết lên google+ Tăng tương phản Giảm tương phản

CHUYỆN "CUỐC XẺNG TỪ TRÊN PHÁT XUỐNG" Ở TỔNG HÀNH DINH CỦA BỘ ĐỘI CỤ HỒ

Trung tướng Song Hào đã đảo ngược hoàn toàn tư duy "Cuốc xẻng phát từ dưới phát lên, còn đường sữa phát từ trên phát xuống". Ông đã "phát cuốc xẻng từ trên xuống" - giành lấy phần việc gian khổ, nguy hiểm về mình.

Chiến trường Quảng Trị năm 1972 với những hình ảnh anh dũng và sự hy sinh quả cảm của các chiến sĩ bộ đội Cụ Hồ, đặc biệt là của người chỉ huy trung đoàn tình nguyện ở lại chặn hậu để bộ đội rút lui, đã được khắc họa vô cùng sống động và rõ nét qua bộ phim Mưa đỏ.

Thế nhưng, ở Thủ đô Hà Nội, trong những ngày tháng ấy cũng có những sự hy sinh thầm lặng ít người biết tới của những vị tướng, người chỉ huy tối cao của Quân đội Nhân dân Việt Nam, để hình thành nên giai thoại “Cuốc xẻng từ trên phát xuống” ở Tổng hành dinh của Bộ đội Cụ Hồ…

“Để tôi đi, vì tôi là ủy viên Trung ương Đảng…”

Giữa năm 1972, không khí Hà Nội căng như dây đàn. Những bức điện mật từ mặt trận B5 liên tục gửi về Tổng hành dinh, phác họa một bức tranh chiến trường Trị - Thiên, trong đó có mặt trận Quảng Trị ác liệt. Đó là nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết mong manh như sợi tóc, nơi mỗi mét đất của thị xã Quảng Trị đều thấm đẫm máu xương người lính. Cuộc chiến lúc này không còn đơn thuần là sự đọ sức về hỏa lực mà đã trở thành cuộc đấu trí, đấu lực cam go về ý chí và sức chịu đựng của con người.

Trong bối cảnh dầu sôi lửa bỏng ấy, tại văn phòng Tổng cục Chính trị (TCCT), một cuộc đối thoại đã diễn ra và sau này đi vào lịch sử quân đội.

Thiếu tướng Phạm Ngọc Mậu (Phó chủ nhiệm TCCT, một vị tướng dạn dày trận mạc) lòng như lửa đốt, đã trực tiếp gặp Trung tướng Song Hào (Chủ nhiệm TCCT) để báo cáo và tình nguyện đề nghị được vào mặt trận Trị - Thiên để thay thế cho Chính ủy mặt trận là Thiếu tướng Lê Quang Đạo. Thiếu tướng Lê Quang Đạo đã bám trụ mặt trận suốt từ những ngày đầu chiến dịch và đang bị mệt.

Đó là lời đề nghị xuất phát từ lẽ tự nhiên của người lính Cụ Hồ, từ trách nhiệm sẻ chia gian khó, hy sinh với đồng đội. Nhưng câu trả lời của Trung tướng Song Hào đã khiến cấp dưới của ông phải sững sờ. Ông nhìn thẳng vào Thiếu tướng Phạm Ngọc Mậu và dứt khoát: "Anh không được đi, để tôi đi, vì tôi là ủy viên Trung ương Đảng...".

Dân gian thường có câu ngạn ngữ vui về sự bất công trong cuộc sống, đó là "Cuốc xẻng phát từ dưới phát lên, còn đường sữa phát từ trên phát xuống", hàm ý gian khổ đẩy cho cấp dưới, quyền lợi dành cho cấp trên của mình. Nhưng tại cơ quan đầu não của cơ quan lãnh đạo công tác Đảng, công tác chính trị toàn quân, hành động của Trung tướng Song Hào đã đảo ngược hoàn toàn tư duy đó. Ông đã "phát cuốc xẻng từ trên xuống" - giành lấy phần việc gian khổ, nguy hiểm về mình dù đồng đội đã tình nguyện xung phong.

Quyết định mang tầm vóc chiến lược này quả thật đã triển khai một thứ vũ khí mạnh hơn bom đạn vào chiến trường. Đó là uy tín của người lãnh đạo cao nhất.

Khi mặt trận gian khổ cần một điểm tựa tinh thần tột cùng, việc một ủy viên Trung ương Đảng đích thân ra trận là lời cam kết bằng sinh mệnh rằng: Đảng, Quân ủy Trung ương và Tổng hành dinh đang kề vai sát cánh cùng người lính trong từng chiến hào.

Chân dung vị "Tướng rau muống"

Để thấu hiểu sức nặng trong quyết định của Tướng Song Hào, cần nhìn lại hành trình tôi luyện trong lò lửa cách mạng của ông.

Sinh năm 1917 tại vùng quê nghèo Vụ Bản, Nam Định (cũ), Nguyễn Văn Khương (tên khai sinh của ông) lớn lên trong cảnh nước mất nhà tan, thấu hiểu tận cùng nỗi lầm than của người dân. Chính xuất thân bần nông ấy đã tạo nên sợi dây kết nối vô hình nhưng bền chặt giữa ông và những người lính - những người con của ruộng đồng.

Sự nghiệp của ông gắn liền với công tác Đảng, công tác chính trị trong Quân đội. Ông trưởng thành từ Chính trị viên Đội Cứu quốc quân, Chính ủy Khu 10, Chính ủy Đại đoàn 308 "Quân Tiên phong" lừng lẫy đến đỉnh cao là 15 năm giữ cương vị Chủ nhiệm TCCT suốt trong cuộc kháng chiến chống đế quốc Mỹ ác liệt. Ông được coi là một trong những “kiến trúc sư trưởng” xây dựng và hoàn thiện cơ chế lãnh đạo của Đảng đối với quân đội.

Nhưng trên hết, phẩm chất của ông đọng lại sâu sắc qua biệt danh bình dị mà Bác Hồ trìu mến đặt cho: "Tướng rau muống".

"Tướng rau muống" không chỉ là một giai thoại đẹp, mà là "chìa khóa" của niềm tin. Khi người lính biết vị tướng của mình sống thanh bạch, lo cho lính từ bữa ăn giấc ngủ, họ sẽ sẵn sàng theo ông vào nơi sinh tử. Sự nghiệp Chính ủy lừng lẫy và uy tín đạo đức không gì lay chuyển đã chuẩn bị cho ông một tâm thế hoàn hảo để đối mặt với thử thách mang tên Quảng Trị.

"Mùa hè đỏ lửa" và bản lĩnh người Chính ủy

Chiến dịch Xuân - Hè 1972 khởi đầu bằng những thắng lợi vang dội, giải phóng hoàn toàn tỉnh Quảng Trị vào ngày 2/5/1972, tạo cú sốc địa chính trị lớn. Tuy nhiên, cục diện nhanh chóng đảo chiều khi đế quốc Mỹ và chính quyền Sài Gòn mở cuộc hành quân "Lam Sơn 72" hòng tái chiếm vùng đất này.

Đối phương đã biến Quảng Trị thành một "chảo lửa" đúng nghĩa với mức độ hủy diệt chưa từng có. B-52 rải thảm, pháo hạm và pháo mặt đất cày xới nát từng tấc đất. Tâm điểm là khu vực thị xã Quảng Trị trong suốt 81 ngày đêm bi tráng. Trong lò lửa ấy, khẩu hiệu "Còn người là còn chốt" trở thành mệnh lệnh trái tim, nhưng sự hy sinh là vô cùng to lớn.

Sau cuộc trao đổi “cuốc xẻng từ trên phát xuống” ở Tổng hành dinh, Trung ương và Bộ Chính trị đã phân công Thiếu tướng Trần Quý Hai làm Tư lệnh, Trung tướng Song Hào đảm nhận vị trí Chính ủy, Bí thư Đảng ủy mặt trận - nắm giữ linh hồn của trận địa.

Sự xuất hiện của Chủ nhiệm TCCT tại mặt trận B5 vào cuối tháng 7/1972 mang lại luồng sinh khí mới. Sự hiện diện của ông xóa nhòa khoảng cách giữa hậu phương và tiền tuyến, biến những khẩu hiệu trừu tượng thành hình ảnh sống động của người Chính ủy không quản hiểm nguy. Ông là hiện thân cho các chỉ thị của Đảng và biến điều đó thành niềm tin sắt đá, "bắc cây cầu" nối ý chí từ Hà Nội đến trái tim từng chiến sĩ đang bám trụ giữa đống gạch vụn Thành cổ.

Vai trò của Chính ủy Song Hào đặc biệt rõ nét trong những thời khắc khó khăn gian khổ nhất: lãnh đạo tư tưởng để quân ta chủ động rút khỏi Thành cổ bảo toàn lực lượng (tháng 9/1972) mà không dao động; và sau đó chỉ đạo đánh bại cuộc lấn chiếm Cửa Việt ngay trước giờ Hiệp định Paris có hiệu lực (tháng 1/1973). Những thắng lợi này không chỉ mang ý nghĩa quân sự mà là đòn chính trị quyết định trên bàn đàm phán ngoại giao.

Từ Quảng Trị đến Paris: Giá trị của niềm tin

Sự kiên cường của bộ đội ta tại Quảng Trị đã làm rung chuyển dư luận thế giới và chứng minh cho đế quốc Mỹ thấy: họ có thể hủy diệt một thành phố nhưng không thể khuất phục ý chí của một dân tộc. Sự bế tắc tại Quảng Trị là đòn bẩy buộc Mỹ phải ký kết Hiệp định Paris ngày 27/1/1973. Quân đội ta hoàn thành nhiệm vụ chiến lược "đánh cho Mỹ cút".

Di sản mà Thượng tướng Song Hào cùng các tướng lĩnh và bao xương máu chiến sĩ để lại là bài học vô giá về nghệ thuật chỉ đạo chiến tranh nhân dân, nơi ý chí con người chiến thắng sắt thép.

Quay lại câu chuyện "cuốc xẻng" năm 1972, hành động của Tướng Song Hào không phải là phút ngẫu hứng anh hùng. Đó là sự kết tinh của tư tưởng Hồ Chí Minh và sự lãnh đạo của Đảng với Quân đội nhân dân Việt Nam: người chỉ huy phải là người nêu gương, đi đầu trong gian khó. Sức mạnh giúp người lính bám trụ nơi "địa ngục trần gian" ấy đến từ niềm tin. Niềm tin vào lý tưởng, và niềm tin vào người chỉ huy đã không ngần ngại vác lấy "cây cuốc" nặng nhất về phần mình.

Câu chuyện về vị tướng, Chính ủy Song Hào cho tới ngày hôm nay mãi mãi là bài học thời sự nóng hổi về trách nhiệm người đứng đầu. Nó nhắc nhở chúng ta rằng uy quyền thực sự không đến từ chức vụ mà đến từ sự dấn thân và hy sinh. Sự hy sinh cao cả nhất chính là hy sinh vì Tổ quốc, vì nhân dân, vì phẩm giá của con người./

Báo Vietnamnet


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Bài viết liên quan

Nội dung đang cập nhật...

Thư viện ảnh
Nội dung thông tin cung cấp trên cổng thông tin điện tử: